Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2016

Nhà thơ Vương Tâm

Nhà thơ Vương Tâm:
Nợ tình là món nợ lớn nhất.
Y Ban

        Tôi thường nói đùa với nhà thơ Vương Tâm: “Làng báo có bác Vương Tâm. Cả văn cả báo đều là ngang nhau”. Quả là với nhà thơ Vương Tâm thì không thể nào gọi một cách phân minh: nhà văn hay nhà thơ. Với tên gọi nhà thơ ông đã xuất bản trên 10 tập thơ và gặt hái nhiều giải thưởng, đến năm 60 tuổi ông còn gặt hái thêm giải nhất cuộc thi viết thơ tình trên báo Văn nghệ. Với tên nhà văn ông cũng xuất bản gần chục tập truyện ngắn và tiểu thuyết và cũng gặt hái mấy giải thưởng. Về tên gọi nhà báo thì thôi rồi ông tung hoành trên khắp các mặt báo, từ báo nhớn đến báo nhỏ, từ báo chính thống đến báo thị trường, từ báo có thâm niên trên vài chục đến báo vừa mới tập tọng ra sàn…Chính vì thế có thể nói, hiện ông là một nhà báo có nhiều bút danh nhất hiện nay.
   Gãy tay rồi què chân.
        Phàm cái anh nhà báo không lăn đường thì sao có bài vở nhưng tôi chưa thấy ai đi nhiều và không biết sợ đi như Vương Tâm. Trước đây còn đang đi làm thì có muốn đi cũng khó, về hưu rồi thì chân đấy là đi. Ông đi khắp các tỉnh thành trong cả nước. Ông đi bằng đủ các phương tiện, từ tầu bay tầu bò, xe lửa xe ngựa xe đò xe trâu nhưng phương tiện ông ưa thích nhất chính là xe máy. Chuyện một mình một xe máy thì nhiều dân phượt phải gọi Vương Tâm bằng..cụ. Chuyện là thế này, ngoài việc đam mê viết lách ông còn một đam mê nữa là sưu tầm ấm pha trà. Cứ nghe ở đâu có ấm cổ quý hiếm và giá cả phải chăng mà ông chạy đến liền. Lần ấy ông săn được một ấm trà cổ, nghe nói thời nhà Minh, nhưng gia chủ dứt khoát không bán. Trao đi đổi lại hàng chúc cú điện thoại. Đến cả tháng trời mới ngã giá. Sợ người bán thay đổi ý định Vương Tâm liền lấy xe máy chạy một mạch gần 300 cây số lên tận thâm sơn cùng cốc ở Yên Bái. Cái thú làm báo cũng phát triển ngang thú chơi. Khi phát hiện ra đề tài hay là ông lên đường. Cách đây hơn hai năm ông lên Thanh Sơn-Phú Thọ viết bài về một nhân vật. Ngại phiền gia chủ lấy xong tư liệu ông về ngay. Trời nhập nhoạng lại mưa, về gần đến Hà Nội thì gặp tai nạn. Chiếc xe ô tô chạy cùng chiều tông vào ông. May chỉ gãy xương đòn. Vào bệnh viện dăm ngày ông lại đi, chỉ khác là đi bằng xe ôm.
        Lại cách đây dăm tháng, khi từ Hòa Bình về qua Trúc Sơn ông bị tai nạn tiếp Không gãy cẳng nhưng khớp gối trượt lủng lẳng. Một thân một mình với cái cẳng chân có thể quay 360 độ. Có một khách qua đường đã đưa ông vào bệnh viện huyện. Đưa ông đi khám, rồi làm thủ tục nhập viện, đóng tiền viện phí. Xong xuôi mới ba chân bốn cẳng chạy về đón con. Lần này có vẻ nặng đây. Các bác sỹ đã dặn ông rất kỹ, chịu khó kiêng đi lại kẻo cái nẩy nó sẩy cái ung, què dệt. Bạn bè rồng rắn đến thăm ông. Chẳng ai nói ra, sợ gở mồm, chắc phen này ông Vương Tâm sợ không dám đi nữa rồi. Ấy vậy mà chưa đầy nửa tháng sau ông đã tập tễnh bê chiếc chân nẹp ra phố. Rồi chửa đến tháng sau đã thấy ông phóng xe máy vi vu. Chúng tôi bảo nhau, trong ngôn từ của Vương Tâm không có hai từ sợ đi. Hỏi ông có phải thế không, ông cười khá duyên, cái duyên chúm chím hoa rau muống của ông đã cưa đổ bao cô gái, không đi được ngứa ngáy lắm, với lại báo nọ báo kia họ đặt bài nhận lời rồi thì phải đi. Ông tự ví mình suốt ngày chạy rông như chó ngoài đường (Ông tuổi Bính Tuất mà)
  -Ở tuổi ông cần gì nhiều tiền nữa đâu mà ông cứ phải đi phải viết thế?
  -Thì nghề nó ăn vào máu rồi. Với lại tiền thì càng nhiều càng ít chứ sao.
       Nhưng bất ngờ ông lại nói, viết lấy cái vui là chính, chứ nhuận bút giờ rẻ như béo ấy mà. Trên đời có mấy ai sống được bằng nhuận bút viết báo viết văn đâu. Chẳng qua đó là duyên nợ văn chương thôi mà.
Nợ tình
     Trong câu chuyện của cánh nhà báo hay tò mò tọc mạch thì ông Vương Tâm mải cầy cuốc để lấy tiền cho các em. Ông ăn ở chu đáo với các em lắm. Em nào khó khăn là ông giúp, dù em đó từ đời nảo đời nào. Tôi cũng không rõ thực hư ra sao. Là đồng nghiệp và cộng tác với nhau hai mươi năm qua, chinh tôi cũng nhận được ở ông sự ăn ở chu đáo. Nhất là khi đặt bài ông viết thì luôn nhận được sự chu đáo, nhạy bén của ông. Tôi hỏi ông về cái việc mà thiên hạ đồn thổi. Em nọ em kia, trong nam, ngoài bắc, trên núi, dưới biển!?. Ông mủm mỉm cười và thủng thẳng kể câu chuyện về cô bé ở Rạch Gốc:
      Lần ấy một mình tôi đi thành phố Cà Mau. Ra bến tầu định đi về xóm Mũi Cà Mau, thì vừa hay chủ tàu hô: Ai về bến cuối thì tôi nhảy lên chiếc tàu đó vì nghĩ, bến cuối có nghĩa là đất mũi Cà Mau. Trời sập tối rất nhanh. Khi tầu dừng bến thì đã nhọ mặt người. Tôi hỏi thăm về mũi Cà Mau thì có một cô bé quãng 18, 19 tuổi nhanh nhảu trả lời:
-Chú đi lộn tầu rồi. Chú phải bắt tầu quay lại, rồi đi theo hướng khác. Đây là Rạch Gốc chú à.
     Tôi cám ơn cô bé rồi đi tìm nhà trọ bởi không còn chuyến tầu nào nữa. Đi vài bước chân đã hết nhà, chẳng thấy cái nhà trọ nào. Thấy biển đề là UBND xã, tôi liền vào trình thẻ nhà báo để xin nghỉ nhờ. Người thường trực nói không có cái giường nào cho nhà báo nghỉ cả. Tôi lại đi, thấy một nhà có ánh sáng đèn điện bèn đi vào. Thì hóa ra nhà cô bé đã chỉ đường cho tôi. Thấy tôi cô bé reo lên:
-Chú, cháu đã định mời chú vô nhà cháu nghỉ. Ở đây hổng có khách sạn, nhà nghỉ chi chi đó đâu.
Rồi cô bé dẫn tôi đến gặp cha:
-Cha, đây là chú lạc đường, cha cho chú ngủ nhờ nhà ta đi.
       Cha con cô bé Ngoan (cô bé tên Ngoan) sởi lởi đón khách. Hôm đó là cô có đám giỗ. Tôi ngại nên nói dối là đã ăn cơm rồi. Đêm Rạch Gốc có chợp mắt được tí nào đâu, bụng đói cồn cào, muỗi đồng xình lầy kêu như bản hòa tấu. Một đêm thao thức.
       Sáng ra tôi dậy sớm nói chuyện với ông bố, rồi để lại tấm các vi dít và lời cám ơn. Mấy tháng sau khi bài báo Đêm Rạch gốc in rôi gửi biếu họ. Bé Ngoan đã viết thư cám ơn tôi và nói:
-Con đã bỏ quê lên Bình Dương làm việc. Khi nào rảnh chú ghé qua thăm cơn. Khi con gặp chú thì con đang học nghề thợ may để tính mở tiệm ở quê nhà. Nhưng con không có vốn để mở tiệm nên phải lên đây kiếm việc chú à.
         Tôi nhớ gương mặt vô tư trong sáng của bé Ngoan nên nhủ lòng, có dịp ghé qua thăm. Vài tháng sau tôi có dịp nghé qua Bình Dương tìm vào nhà trọ của Ngoan. Cô bé không còn vẻ mặt vô tư nữa, rầu rầu bảo tôi:
-Đây là con cháu.
      Cô em ở cùng pha nước mời tôi. Tôi nhìn quanh quất, không thấy có bàn tay đàn ông. Tôi cho cháu bé vài triệu mua sữa rồi đi.
        Mấy tháng sau tôi lại nhận được thư của Ngoan, cô nói rằng cô đã lên Sài Gòn để làm việc. Công việc của cô vất vả quá, cô muốn đổi qua việc khác nhưng chủ không cho nghỉ vì cô đã tạm ứng tiền lương để gửi về quê cho cha mẹ. Tôi đến chỗ Ngoan, trả cho chủ của Ngoan số tiền nợ. Sau đấy Ngoan viết thư cho tôi nói cô đang giúp việc cho hàng cơm, công việc không vất vả. Tôi cũng mừng cho Ngoan.
      Lần thứ ba, mới đây thôi Ngoan viết thư nói, cô muốn mua lại hàng cơm nhưng còn thiếu nhiều tiền chưa lo nổi. Cô bé trần tình:
-Chú, con có đang lạm dụng lòng tốt của chú không? Nhưng con rất muốn có tiệm cơm này để chị em con có thu nhập ổn định, để nuôi được thân và gửi chút đỉnh về cho cha mẹ. Chú đã rất tốt với con. Con mà nên cơ đồ con sẽ gửi lại vốn chú đã giúp con.
   -Và..ông đã bị lừa lần nữa đúng không? Tôi cười hi hí chọc ông.
      Ông bật cười nói, với mươi triệu mà giúp người đẹp dựng nghiệp thì còn gì bằng. Vui í mà. Rồi ông dí dỏm đọc cho tôi nghe mấy câu thơ ngẫu hứng mới nảy ra: “70 tuổi vẫn rong chơi. 70 năm lá vàng rơi lúc nào. 70 đời vẫn xôn xao. 70 lòng vẫn cồn cào gió mưa...”
 Nghe mà thấy ngộ, tôi hỏi độp ông:
 -A thì ra vậy. Ông có thuộc hàng dại gái không nhỉ?
-Cái anh nhà thơ, nhà văn nào mà chẳng dại...Rồi ông cười tự diễu mình.
       Tôi cười khoái chí vì sự thành thực của ông. Nhưng bất ngờ ông còn nhấn mạnh thêm lời phật đã dậy rằng, món nợ lớn nhất của đời người là nợ tình cảm. Và tôi chợt hiểu vì sao, ở cái tuổi thất thập cổ lai hy, nhưng ông vẫn tự xếp mình vào loại “vẫn cồn cào gió mưa”...Ông quả là một thi sĩ luôn trĩu nặng tình đời.

       Không hiểu sao bất ngờ lúc này tôi chợt nhớ bài thơ của ông viết cho người vợ trước cho dù đã từng cay đắng chia tay: “Nửa đêm mơ thấy em về. Giật mình phương Bắc bốn bề tuyết rơi. Giận bao giờ nữa mới thôi. Hèn chi sấm vẫn rền trời phương Nam”. Nhà thơ Vương Tâm là vậy. Ông luôn nhớ đến và vẫn mắc nợ với những gì đã trải qua cuộc đời mình. 

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2016

Vương Tâm- Ca sĩ Chế Linh với những chuyện khó tin

           Ca sĩ Chế Linh với những chuyện khó tin
         Vương Tâm
        Trong chuyến về nước biểu diễn xuyên Việt năm ngoái, ca sĩ Chế Linh (dân tộc Chăm, sinh năm 1942 ở Ninh Thuận) luôn luôn có sức hút kỳ lạ. Mặc dù nay đã đến tuổi 74, anh hát liên tục mươi bài mà vẫn mùi mẫn. Âm sắc có chút khê khàn, nhưng lại thêm độ nồng nàn như một thuở trẻ trai. Mái tóc anh đã bạc thêm với thời gian, những nếp nhăn vắt lên vầng trán. Mới đó mà đã 36 năm tha hương…
1-Những kỳ án mười năm khởi nghiệp
       Giọng hát Chế Linh quả là thiên phú có sức ám ảnh làm mê hoặc lòng người. Xem ra phần kỹ thuật thanh nhạc không phô trương ồn ào, nhưng âm sắc ma mỵ hợp với những giai điệu nặng trĩu u hoài đã làm nên một phong cách Chế Linh, mở đầu cho một hình loại nhạc “Sến” an ủi phận đời. Vào những năm đầu thập niên 60, ca sĩ Chế Linh nổi lên như một ngôi sao mới lạ, với những luyến láy làm mê mẩn lòng người. Anh sớm cho ra đời Album đầu tiên vào năm 1964, khi mới 22 tuổi, sau 5 năm bươn trải nhọc nhằn và nỗ lực rèn luyện ca hát và âm nhạc. Đó là đĩa nhạc “Vùng biển Trời và màu áo em”. Đặc biệt trong đó có những ca khúc anh sáng tác như “Đêm buồn tỉnh lẻ”, “Bài ca kỷ niệm”… để chia sẻ với những nỗi đời tủi phận. Ca sĩ Chế Linh nổi lên như một hiện tượng, giọng hát vàng ngày đó.
       Nhưng cũng từ đây duyên phận của anh lại lắm điều tiếng và không ít nghi vấn trong làng nghệ sĩ. Lấy vợ năm 21 tuổi, anh có liền 5 con sau bốn năm chung sống. Nhưng vì mâu thuẫn phải chia tay nhau thì anh lại kết hôn với chính em gái của vợ trước. Chuyện tình chị duyên em cũng không hẳn là tình cờ ở trường hợp này. Nhưng thực ra duyên em đã nảy sinh từ trước nên cả hai mới thành hôn nhanh như vậy. Thật khó bày tỏ cho mọi người thông cảm. Ca sĩ Chế Linh vẫn đi hát và không cần giải thích với ai. Đột nhiên ba năm sau thiên hạ lại một phen đồn thổi ồn ào bởi Chế Linh lại bỏ cô vợ thứ hai này, khi đã có ba mặt con. Sự cố bỏ vợ hai không có lý do thật rõ ràng, thì bất ngờ Chế Linh ngả sang đối tượng khác.
        Đó là Thúy Hằng, một cô gái trẻ ngưỡng mộ giọng hát anh, mới 17 tuổi. Cuộc tình mỗi ngày một nồng thắm. Hai người tính đến chuyện hôn nhân. Nhưng không ngờ gia đình Thúy Hằng phản đối kịch liệt. Đã ba lần Chế Linh chỉnh tề chính thức ăn hỏi mà không được. Tình càng bền chặt khó cưỡng. Có lẽ không còn cách nào khác, Chế Linh tính chuyện “bắt cóc” con gái người ta mới xong. Làm mọi chuyện đã rồi sẽ đành phải cho cưới. Nghĩ là làm, Chế Linh cùng với một người bà con họ hàng tìm cách dụ Thúy Hằng bỏ nhà, trốn theo mình. Kế hoạch “bắt cóc” ngỡ đã thành công, nhưng gia đình Thúy Hằng lập tức báo cảnh sát về tội bắt con gái họ đang ở tuổi vị thành niên (17 tuổi). Tưởng như ngôi sao nhạc vàng sẽ phải ngồi nhà đá một phen, nhưng rồi mọi chuyện được thu xếp đâu vào đấy. Không những thoát tội mà Chế Linh còn được chính thức làm đám cưới với Thúy Hằng. Dư luân ngày đó rầm rộ đưa tin và đẩy câu chuyện Chế Linh “bắt cóc” trẻ vị thành niên hết sức ly kỳ. Khi hai người làm lễ thành hôn mới được coi như xóa tan mọi nghi hoặc về một vụ án hình sự ngày đó.
       Sự đời thật oái oăm, lại một scandal Chế Linh nữa nổi cộm làm dư luận thiên hạ và truyền thông thổi bùng lên. Đó là chuyện cô vợ ba của Chế Linh bất ngờ tự tử tại một khách sạn, mà không rõ lý do. Sau ba năm chúng sống hai người đã có hai mặt con với nhau. Vậy vì sao cô vợ này tự vẫn!?. Mọi đồn đoán, mọi nghi vấn treo trên đầu ngôi sao ca nhạc này. Ngay đến khi cảnh sát khám nghiệm và có cả di thư của Thúy Hằng để lại nói về cái chết vì bệnh tật của mình, để minh chứng cho Chế Linh vô can, nhưng đâu dễ trấn an được dư luận. Phải nói sự chịu đựng của Chế Linh cũng rất mạnh mẽ. Một mình mình biết, cam chịu sự đau khổ và cay đắng, khi mất đi người thân yêu. Chính vì thế giọng hát Chế Linh trong thời gian này càng ảm đạm và nặng trĩu tâm tư. Tâm hồn người nghệ sĩ u buồn với sự mất mát không thể nào quên. Anh liên tục ra đĩa và đoạt giải nhất “Kim Khánh” trong cuộc thi đơn ca vào năm 1972. Nhưng kèm theo đó là nỗi đau được ca sĩ bảy tỏ trong bài ca mà ai cũng biết Chế Linh đã khóc vợ bằng âm nhạc. Những lời ca thống thiết, buồn thảm: “Em đi rồi đường em đi quá xa. Tôi đâu ngờ tình ta sẽ phôi pha. Lòng người như mây chiều thôi xa vời…” (Người về trong chiêm bao). Không ít lần, anh vừa hát vừa rơi nước mắt, khóc thương người vợ quá cố. 
       Vậy mà chỉ ba năm sau, Chế Linh lại thêm một lần mắc vào lưới nhân duyên, khi nảy sinh mối tình sét đánh, với một cô gái xinh đẹp hàng xóm, tên là Vương Nga (18 tuổi). Chế Linh không ngờ dung nhan của nàng có nhiều nét giống Thúy Hằng, cô vợ thứ ba, thế là say sóng. Tất nhiên Vương Nga thuận tình bởi nàng cũng là một “fan” hâm mộ chàng ca sĩ này. Thêm một chuyện “Hẹn hò” say đắm bất tận. Mấy tháng sau, Chế Linh cho người mai mối và xin cưới, nhưng đã bị cha mẹ Vương Nga từ chối thẳng thừng. Ắt hẳn là ai cũng sợ cái lý lịch tình ái quá rắc rối của Chế Linh. Ai dè Chế Linh lại tiếp tục chơi trò “bắt cóc” Vương Nga. Nói là vậy nhưng chính là chàng đã dụ nàng khăn gói đi theo mình. Vụ án “bắt cóc” lại ầm ĩ giới truyền thông. Ai cũng nghĩ Chế Linh là người dân tộc Chăm, nên hay có những cách tỏ tình kiểu rất “dị” như vậy. Sau ba tháng chơi trò “cút bắt” Chế Linh đã thành công. Gia đình Vương Nga đành phải chấp nhận quy luật “Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời”. Cuối năm 1975 họ cưới nhau. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn ca sĩ người Chăm này là sự chân thành, nồng thắm. Anh bày tỏ về tình yêu của mình với Vương Nga khi sáng tác ca khúc “Xin yêu tôi bằng cả tình người”. Anh viết riêng cho người vợ thứ tư, rằng: “Tình yêu ơi đến nữa mà chi. Tình yêu ơi đến nữa làm gì.Tôi sợ rồi một ngày nào đó. Tình đến rồi tình vụt bay đi”. Nghĩa là anh cầu mong cho Vương Nga đừng bỏ dở cuộc tình giữa chừng như người đẹp Thúy Hằng. Chớ để kiếp nạn bơ vơ khổ đau xảy ra một lần nữa. Quả nhiên, lời cầu nguyện ấy đã thành hiện thực, khi người vợ thứ tư đã sống với anh cho đến nay đã được hơn 40 năm, và đã có ba mặt con với nhau.
2-Những cái nhất trong làng ca nhạc
        Vậy là tính đến nay ca sĩ Chế Linh đã định cư ở Canada được 36 năm với người vợ thứ tư. Một cuộc đồng hành trên con đường tha hương của hai người thực gắn bó chặt chẽ và hạnh phúc. Trước đó, không ít người đặt dấu hỏi về chuyện tình thứ tư của Chế Linh được bao lâu sẽ chấm dứt. Nhưng con người đào hoa miên man này đã có một dây cương phong tỏa, trở nên trầm tĩnh, tập trung vào ca hát. Càng ngày khán giả càng thấy Chế Linh truyền cảm và day dứt hơn trong âm sắc u buồn. Độ nồng nàn trong men say tình ái càng đê mê hơn khi hát về những nỗi cô đơn, buồn tủi. Vẫn một hình ảnh mơ mộng và trĩu nặng với sự ly tan trong giọng hát. Anh luôn luôn là số một trong lòng khán giả ở hải ngoại hay trong nước, mặc dù cùng thế hệ với anh đã có các sĩ nổi tiếng như Duy Khánh, Nhật Trường, hay Hùng Cường. Hoặc kể cả lớp sau cũng có những nam ca sĩ hát cùng dòng nhạc với anh, rất nổi tiếng như Tuấn Vũ, Trường Vũ, Mạnh Quỳnh…
       Quả thế, hiện ca sĩ Chế Linh được người đời phong danh hiệu nhiều kỷ lục nhất trong làng ca nhạc. Nhiều vợ nhất (4 vợ), đông con nhất (14 con); Nhiều con trai theo nghề ca hát nhất (7 người con). Và đặc biệt anh còn là người tự viết ca khúc cho mình hát với con số kỷ lục trên 100 tình khúc. Cũng là nhiều nhất trong số các ca sĩ tự viết bài hát như Nhật Trường, Duy Khánh, hoặc Từ Công Phụng…Kèm theo đó số lượng Album của Chế Linh cũng được phát hành với số lượng vào hàng đầu với hơn một ngàn bài hát được thu âm trong suốt nửa thế kỷ qua, tính từ Album đầu tiên năm 1964.
      Nhưng có lẽ ai cũng thán phục anh khi đi biểu diễn, không bao giờ anh chịu hát “nhép”, cho dù có những chương trình quan trọng nhằm biểu diễn ghi băng hình, hoặc phục vụ đại lễ. Yêu cầu đầu tiên của anh là giữ lấy cái hồn cốt của cảm xúc trong con tim. Những bản thu sẵn có thể sạch sẽ tròn vành rõ chữ, người ca sĩ chỉ việc “đớp” khẩu hình theo, nhưng anh không chịu và luôn luôn cầm mix hát với cảm xúc nồng nàn nhất. Có những đêm anh hát trực tiếp hàng chục bài, không hề suy chuyển âm sắc. Để giữ gìn được giọng hát như vậy quả là một quá trình khổ luyện trường kỳ. Theo như vợ anh, chị Vương Anh cho biết, Chế Linh tập thể dục đều đặn và chăm chỉ luyện thanh hai tiếng mỗi ngày. Kể cả những ngày rét mướt đầy băng tuyết ở Canada. Anh kiên quyết từ chối những thói quen sinh hoạt, ăn uống khi có ảnh hường không tốt tới giọng hát. Đó cũng là một bản lĩnh và có trách nhiệm với khán giả của một ca sĩ.
3-Giọt nước mắt của tuổi 70
       Anh thường tâm sự khi nói về sự tồn tại của mình chính là khán giả ban cho. Vậy nên tấm thân này, giọng hát này đã thuộc về người nghe, cần phải chăm chút giữ gìn nó như một báu vật của đời mình. Lần đầu tiên được phép trở về nước biểu diễn năm 2011, Chế Linh đã lặng người đi và ứa nước mắt đứng trước hàng ngàn khán giả. Một cảm xúc bất ngờ vì được khán giả yêu mến. Lời ca đầu tiên bất ngờ thảng thốt, tê tái trong giai điệu “Ai cho tôi tình yêu”. Đó được coi là đêm biểu diễn hay nhất của Chế Linh sau hơn 30 năm xa xứ. Sau đó là chuyến biểu diễn “Xuyên Việt” năm 2015, với các tỉnh miền Bắc, càng cho thấy Chế Linh đúng là giọng hát thuộc về người nghe của mọi tầng lớp dân chúng, chứ không chỉ còn “Sến” với một số khán giả bình dân như người ta thường quan niệm.
        Đặc biệt, trong chuyến biểu diễn “Xuyên Việt” mới đây (3-2016), dường như có một Chế Linh khác biệt hẳn, tươi tắn, nồng nàn và hạnh phúc. Một chuyến du ca tới những thành phố và địa phương ở miền Nam. Đêm nào và ở đâu cũng chật kín khán giả. Nhiều lần, Chế Linh đã bước xuống dưới hàng ghế khán giả, vừa hát vừa bắt tay mọi người, tỏ lòng biết ơn họ. Những giọt nước mắt đã rơi xuống vì được người nghe yêu thương. Nhiều lần Chế Linh cố ghìm nỗi xúc động lặn sâu cùng lời ca, nhưng giọng anh vẫn nghẹn đi bất chợt trong những nốt trầm xao xuyến. Khán giả vỗ tay cổ vũ. Chính lúc đó, những giọt nước mắt trào ra lăn theo những vết rạn thời gian, trên gò má người ca sĩ.