Nhà thơ Vương Tâm:
Nợ
tình là món nợ lớn nhất.
Y
Ban
Tôi thường nói đùa với nhà thơ Vương
Tâm: “Làng báo có bác Vương Tâm. Cả văn cả báo đều là ngang nhau”. Quả là với
nhà thơ Vương Tâm thì không thể nào gọi một cách phân minh: nhà văn hay nhà
thơ. Với tên gọi nhà thơ ông đã xuất bản trên 10 tập thơ và gặt hái nhiều giải
thưởng, đến năm 60 tuổi ông còn gặt hái thêm giải nhất cuộc thi viết thơ tình
trên báo Văn nghệ. Với tên nhà văn ông cũng xuất bản gần chục tập truyện ngắn
và tiểu thuyết và cũng gặt hái mấy giải thưởng. Về tên gọi nhà báo thì thôi rồi
ông tung hoành trên khắp các mặt báo, từ báo nhớn đến báo nhỏ, từ báo chính
thống đến báo thị trường, từ báo có thâm niên trên vài chục đến báo vừa mới tập
tọng ra sàn…Chính vì thế có thể nói, hiện ông là một nhà báo có nhiều bút danh
nhất hiện nay.
Gãy tay rồi què chân.
Phàm cái anh nhà báo không lăn đường
thì sao có bài vở nhưng tôi chưa thấy ai đi nhiều và không biết sợ đi như Vương
Tâm. Trước đây còn đang đi làm thì có muốn đi cũng khó, về hưu rồi thì chân đấy
là đi. Ông đi khắp các tỉnh thành trong cả nước. Ông đi bằng đủ các phương
tiện, từ tầu bay tầu bò, xe lửa xe ngựa xe đò xe trâu nhưng phương tiện ông ưa
thích nhất chính là xe máy. Chuyện một mình một xe máy thì nhiều dân phượt phải
gọi Vương Tâm bằng..cụ. Chuyện là thế này, ngoài việc đam mê viết lách ông còn
một đam mê nữa là sưu tầm ấm pha trà. Cứ nghe ở đâu có ấm cổ quý hiếm và giá cả
phải chăng mà ông chạy đến liền. Lần ấy ông săn được một ấm trà cổ, nghe nói
thời nhà Minh, nhưng gia chủ dứt khoát không bán. Trao đi đổi lại hàng chúc cú
điện thoại. Đến cả tháng trời mới ngã giá. Sợ người bán thay đổi ý định Vương
Tâm liền lấy xe máy chạy một mạch gần 300 cây số lên tận thâm sơn cùng cốc ở
Yên Bái. Cái thú làm báo cũng phát triển ngang thú chơi. Khi phát hiện ra đề
tài hay là ông lên đường. Cách đây hơn hai năm ông lên Thanh Sơn-Phú Thọ viết
bài về một nhân vật. Ngại phiền gia chủ lấy xong tư liệu ông về ngay. Trời nhập
nhoạng lại mưa, về gần đến Hà Nội thì gặp tai nạn. Chiếc xe ô tô chạy cùng
chiều tông vào ông. May chỉ gãy xương đòn. Vào bệnh viện dăm ngày ông lại đi,
chỉ khác là đi bằng xe ôm.
Lại cách đây dăm tháng, khi từ Hòa Bình
về qua Trúc Sơn ông bị tai nạn tiếp Không gãy cẳng nhưng khớp gối trượt lủng
lẳng. Một thân một mình với cái cẳng chân có thể quay 360 độ. Có một khách qua
đường đã đưa ông vào bệnh viện huyện. Đưa ông đi khám, rồi làm thủ tục nhập
viện, đóng tiền viện phí. Xong xuôi mới ba chân bốn cẳng chạy về đón con. Lần
này có vẻ nặng đây. Các bác sỹ đã dặn ông rất kỹ, chịu khó kiêng đi lại kẻo cái
nẩy nó sẩy cái ung, què dệt. Bạn bè rồng rắn đến thăm ông. Chẳng ai nói ra, sợ
gở mồm, chắc phen này ông Vương Tâm sợ không dám đi nữa rồi. Ấy vậy mà chưa đầy
nửa tháng sau ông đã tập tễnh bê chiếc chân nẹp ra phố. Rồi chửa đến tháng sau
đã thấy ông phóng xe máy vi vu. Chúng tôi bảo nhau, trong ngôn từ của Vương Tâm
không có hai từ sợ đi. Hỏi ông có phải thế không, ông cười khá duyên, cái duyên
chúm chím hoa rau muống của ông đã cưa đổ bao cô gái, không đi được ngứa ngáy
lắm, với lại báo nọ báo kia họ đặt bài nhận lời rồi thì phải đi. Ông tự ví mình
suốt ngày chạy rông như chó ngoài đường (Ông tuổi Bính Tuất mà)
-Ở tuổi ông cần gì nhiều tiền nữa đâu mà ông cứ phải đi phải viết thế?
-Thì nghề nó ăn vào máu rồi. Với lại tiền thì càng nhiều càng ít chứ sao.
Nhưng bất ngờ ông lại nói, viết lấy cái
vui là chính, chứ nhuận bút giờ rẻ như béo ấy mà. Trên đời có mấy ai sống được
bằng nhuận bút viết báo viết văn đâu. Chẳng qua đó là duyên nợ văn chương thôi
mà.
Nợ tình
Trong câu chuyện của cánh nhà báo hay tò
mò tọc mạch thì ông Vương Tâm mải cầy cuốc để lấy tiền cho các em. Ông ăn ở chu
đáo với các em lắm. Em nào khó khăn là ông giúp, dù em đó từ đời nảo đời nào.
Tôi cũng không rõ thực hư ra sao. Là đồng nghiệp và cộng tác với nhau hai mươi
năm qua, chinh tôi cũng nhận được ở ông sự ăn ở chu đáo. Nhất là khi đặt bài
ông viết thì luôn nhận được sự chu đáo, nhạy bén của ông. Tôi hỏi ông về cái
việc mà thiên hạ đồn thổi. Em nọ em kia, trong nam, ngoài bắc, trên núi, dưới
biển!?. Ông mủm mỉm cười và thủng thẳng kể câu chuyện về cô bé ở Rạch Gốc:
Lần ấy một mình tôi đi thành phố Cà Mau.
Ra bến tầu định đi về xóm Mũi Cà Mau, thì vừa hay chủ tàu hô: Ai về bến cuối
thì tôi nhảy lên chiếc tàu đó vì nghĩ, bến cuối có nghĩa là đất mũi Cà Mau.
Trời sập tối rất nhanh. Khi tầu dừng bến thì đã nhọ mặt người. Tôi hỏi thăm về
mũi Cà Mau thì có một cô bé quãng 18, 19 tuổi nhanh nhảu trả lời:
-Chú đi lộn tầu rồi. Chú phải bắt
tầu quay lại, rồi đi theo hướng khác. Đây là Rạch Gốc chú à.
Tôi cám ơn cô bé rồi đi tìm nhà trọ bởi
không còn chuyến tầu nào nữa. Đi vài bước chân đã hết nhà, chẳng thấy cái nhà
trọ nào. Thấy biển đề là UBND xã, tôi liền vào trình thẻ nhà báo để xin nghỉ
nhờ. Người thường trực nói không có cái giường nào cho nhà báo nghỉ cả. Tôi lại
đi, thấy một nhà có ánh sáng đèn điện bèn đi vào. Thì hóa ra nhà cô bé đã chỉ
đường cho tôi. Thấy tôi cô bé reo lên:
-Chú, cháu đã định mời chú vô nhà
cháu nghỉ. Ở đây hổng có khách sạn, nhà nghỉ chi chi đó đâu.
Rồi cô bé dẫn tôi đến gặp cha:
-Cha, đây là chú lạc đường, cha
cho chú ngủ nhờ nhà ta đi.
Cha con cô bé Ngoan (cô bé tên Ngoan)
sởi lởi đón khách. Hôm đó là cô có đám giỗ. Tôi ngại nên nói dối là đã ăn cơm
rồi. Đêm Rạch Gốc có chợp mắt được tí nào đâu, bụng đói cồn cào, muỗi đồng xình
lầy kêu như bản hòa tấu. Một đêm thao thức.
Sáng ra tôi dậy sớm nói chuyện với ông
bố, rồi để lại tấm các vi dít và lời cám ơn. Mấy tháng sau khi bài báo Đêm Rạch
gốc in rôi gửi biếu họ. Bé Ngoan đã viết thư cám ơn tôi và nói:
-Con đã bỏ quê lên Bình Dương làm
việc. Khi nào rảnh chú ghé qua thăm cơn. Khi con gặp chú thì con đang học nghề
thợ may để tính mở tiệm ở quê nhà. Nhưng con không có vốn để mở tiệm nên phải
lên đây kiếm việc chú à.
Tôi nhớ gương mặt vô tư trong sáng của
bé Ngoan nên nhủ lòng, có dịp ghé qua thăm. Vài tháng sau tôi có dịp nghé qua
Bình Dương tìm vào nhà trọ của Ngoan. Cô bé không còn vẻ mặt vô tư nữa, rầu rầu
bảo tôi:
-Đây là con cháu.
Cô em ở cùng pha nước mời tôi. Tôi nhìn
quanh quất, không thấy có bàn tay đàn ông. Tôi cho cháu bé vài triệu mua sữa
rồi đi.
Mấy tháng sau tôi lại nhận được thư của
Ngoan, cô nói rằng cô đã lên Sài Gòn để làm việc. Công việc của cô vất vả quá,
cô muốn đổi qua việc khác nhưng chủ không cho nghỉ vì cô đã tạm ứng tiền lương
để gửi về quê cho cha mẹ. Tôi đến chỗ Ngoan, trả cho chủ của Ngoan số tiền nợ.
Sau đấy Ngoan viết thư cho tôi nói cô đang giúp việc cho hàng cơm, công việc
không vất vả. Tôi cũng mừng cho Ngoan.
Lần thứ ba, mới đây thôi Ngoan viết thư
nói, cô muốn mua lại hàng cơm nhưng còn thiếu nhiều tiền chưa lo nổi. Cô bé
trần tình:
-Chú, con có đang lạm dụng lòng
tốt của chú không? Nhưng con rất muốn có tiệm cơm này để chị em con có thu nhập
ổn định, để nuôi được thân và gửi chút đỉnh về cho cha mẹ. Chú đã rất tốt với
con. Con mà nên cơ đồ con sẽ gửi lại vốn chú đã giúp con.
-Và..ông
đã bị lừa lần nữa đúng không? Tôi cười hi hí chọc ông.
Ông bật cười nói, với mươi triệu mà giúp
người đẹp dựng nghiệp thì còn gì bằng. Vui í mà. Rồi ông dí dỏm đọc cho tôi
nghe mấy câu thơ ngẫu hứng mới nảy ra: “70 tuổi vẫn rong chơi. 70 năm lá vàng rơi
lúc nào. 70 đời vẫn xôn xao. 70 lòng vẫn cồn cào gió mưa...”
Nghe mà thấy ngộ, tôi hỏi độp ông:
-A thì ra vậy. Ông có thuộc hàng dại gái không
nhỉ?
-Cái anh nhà thơ, nhà văn nào mà
chẳng dại...Rồi ông cười tự diễu mình.
Tôi cười khoái chí vì sự thành thực của
ông. Nhưng bất ngờ ông còn nhấn mạnh thêm lời phật đã dậy rằng, món nợ lớn nhất
của đời người là nợ tình cảm. Và tôi chợt hiểu vì sao, ở cái tuổi thất thập cổ
lai hy, nhưng ông vẫn tự xếp mình vào loại “vẫn
cồn cào gió mưa”...Ông quả là một thi sĩ luôn trĩu nặng tình đời.
Không hiểu sao bất ngờ lúc này tôi chợt
nhớ bài thơ của ông viết cho người vợ trước cho dù đã từng cay đắng chia tay: “Nửa đêm mơ thấy em về. Giật mình phương Bắc
bốn bề tuyết rơi. Giận bao giờ nữa mới thôi. Hèn chi sấm vẫn rền trời phương
Nam”. Nhà thơ Vương Tâm là vậy. Ông luôn nhớ đến và vẫn mắc nợ với những gì
đã trải qua cuộc đời mình.