Nụ cười Trần Hạnh
Vương
Tâm
Trong một thời gian khá dài, mỗi lần
báo chí viết về NSƯT Trần Hạnh, đều chia sẻ về những nỗi niềm trần ai, bể khổ
cuộc đời ông. Đến nỗi ông sợ và đôi khi phải tránh khéo không muốn ai đó có ý
nghĩ thương hại mình. Giờ đây đã bước sang tuổi 85, ông vẫn phóng xe máy đi đèo
hàng cho con dâu, ở ga Hàng Cỏ. Và vẫn nụ cười đôn hậu, nghệ sĩ Trần Hạnh nhanh
nhẹn và thường nói với mọi người, tôi chả có gì buồn khổ trên đời này.
1-Một
thuở hoàng kim
Hiện tôi gia đình tôi sống cũng ngõ với
hai bố con ông, nên thường gặp nhau luôn. Thậm chí có lần, chúng tôi xuýt đụng
xe nhau ở ngay đầu ngõ, ông phanh xe lại nở một nụ cười, với ánh mắt ngần ngại
làm như mình có lỗi. Tôi nhìn theo và nhớ lại nụ cười ấm áp ấy một thời lừng danh
trên sân khấu Hà Nội. Một hôm ngồi cùng ông trong quán trà ở đầu ngõ, cả hai
chúng tôi đều im lặng. Làn khói thuốc như những sợi mây bay ngang trước đôi mắt
u trầm của ông. Tôi bỗng nhớ đến giây phút nghệ sĩ thăng hoa nhất trong đời ông
qua vai Nguyễn Trãi, trong vở kịch thơ “Lam
Sơn tụ nghĩa”, vào những năm đầu thập kỷ 60.
Ký ức dội về trong tôi bởi lẽ, thời
gian đó tôi cũng từng là thành viên đội kịch thiếu nhi, và đã được xem ông diễn
vai Nguyễn Trãi. Nghệ sĩ Trần Hạnh là thần tượng của cánh trẻ chúng tôi. Giọng
của ông ấm áp vang xa cũng là mẫu để cho mọi nghệ sĩ mơ ước. Ông ngâm thơ rất
hay, lấp lánh một tư chất sang trọng của nhân vật kiệt xuất Nguyễn Trãi. Giải
thưởng HCV sáng chói cho nghệ sĩ Trần Hạnh trong hội diễn Sân khấu toàn quốc, năm
1962. Liên tiếp Hội diễn Sân khấu lần sau ông cũng được trao HCV thứ hai qua
vai Vũ Khiêm, trong vở “Tiền tuyến gọi”,
năm 1970. Trước mắt tôi là một dàn diễn viên tài năng một thời cùng ông hiện
lên. Đó là nghệ sĩ Hoàng Quân Tạo, Quốc Toàn, Thanh Tú; Rồi nữa Hoàng Thanh
Giang, Kim xuyến, Trịnh Mai, Nhật Đức, Phạm Bằng…Ông đã từng cùng mọi người diễn
kịch phục vụ Bác Hồ và các đồng chí lãnh đạo nhà nước xem, với những cảm xúc
tươi mới và thăng hoa nhất, trong cuộc đời nghệ sĩ. Có lần, sau khi xem xong vở
“Âm mưu tình yêu” của Đoàn kịch Hà Nội,
cố Tổng Bí thư Trường Chinh đã gặp trực tiếp nghệ sĩ Trần Hạnh, tỏ lời khen ngợi
vai diễn. Đến nay ông vẫn coi lời động viên đó như một niềm khích lệ lớn trên
con đường phấn đấu nâng cao sự nghiệp nghệ thuật của mình.
Sau đó, ông được trao danh hiệu Nghệ sĩ
ưu tú, đợt đầu tiên (1982-19840, và là nhân vật không thể thiếu trong dàn diễn
viên trẻ của một thời lững lẫy với vở kịch “Tôi và chúng ta” của Lưu Quang Vũ. Đó là những ngôi sao Trần Vân,
Hoàng Dũng, Hoàng Cúc, Minh Hòa, Trần Kiếm, Minh Vượng…Có thể nói với chùm kịch
phản ánh hiện thực đa chiều và chống tiêu cực của Lưu Quang Vũ vào những năm giữa
thập kỷ 80 và đầu thập kỷ 90 đã làm nên một sắc màu “Chính kịch” vang dội của Đoàn kịch Hà Nội. Vào thời kỳ đỉnh cao của
một đời nghệ sĩ bước sang giai đoạn mở cửa thì NSƯT Trần Hạnh đến tuổi nghỉ
hưu, năm 1989.
Mới đây, thời gian ồn ào nhất về hiện
tượng Nguyễn Đức Kiên, một tội phạm kinh tế đã đưa ra xét xử, tôi cùng nghệ sĩ
Trần Hạnh bất ngờ nghĩ đến thời hoàng kim của sân khấu “Tôi và chúng ta”. Chúng tôi trò chuyện về Nguyễn Đức Kiên, bởi kẻ
tài phiệt này lập một trong những công ty lừa đảo ở ngay ngõ Lương Sử, nối liền
với ngõ của những người nghèo khổ chúng tôi. Nghệ sĩ Trần Hạnh bộc bạch, thế mới
biết những vở kịch của cố tác giả Lưu Quang Vũ có tính dự báo chính xác về những
câu chuyện có thật sẽ xảy ra trong xã hội. Mỗi lời thoại ngày ấy sao mà nóng bỏng
tâm can. Sự đấu tranh với những thế lực xã hội sao mà đầy chông gai. Thân phận
con người luôn luôn bị đe dọa, khi đấu tranh bảo vệ công lý. Biết bao hiện tượng
Nguyễn Đức Kiên xấu xa ngày ấy đã hiện lên dưới ánh đèn sân khấu. Mỗi lời kịch
là một niềm trăn trở của người nghệ sĩ khi dám nói lên sự thật. Và giờ đây bao
nhiêu sự thật đã phơi bầy!?
Nghệ
sĩ Trần Ngọc Hạnh mỉm cười, với ánh mắt tràn đầy suy tư. Tôi giật mình khi nghe
ông thốt lên, ôi những hàng trăm ngàn tỉ vào tay của những kẻ lừa đảo. Ông tự hỏi
sao họ lại cần nhiều tiền thế. Có thể ông chợt nhớ đến đồng lương hưu ít ỏi của
mình. Nhiều no ít đủ mà, các cụ nói vậy mà đúng. Đừng có tham lam. Chợt ông lại
cười, rồi nói với ba triệu bạc ông nuôi được cả đứa con lớn tuổi dại dột của
mình. Có thể ông tự trào về số mệnh, và hướng tới sự an phận và cam chịu của một
đời người, bởi ông đã quá mệt mỏi với những lo toan. Nào là vợ bị tai biến đến
chục năm trời. Nào là con trai bị tai nạn, đến tận giờ đây vẫn còn chứng ngẩn
ngơ. Một tay ông lo tất và trở nên bơ vơ khi vợ mất. Hỏi trên đời này, mấy ai ở
tuổi 85 cô đơn như ông. Hằng đem ông với cái bóng mình ngồi vỗ về người con
trai, đã bước sang tuổi 50, ngủ một giấc ngon lành. Và, cái bóng kiếp nạn ấy đã
lầm lụi theo ông khi bước vào thế giới điện ảnh, truyền hình từ ngày về hưu cho
đến nay.
2-Náo
nức phim trường
Ngỡ như ông trời không dồn đường cùng
cho những ai đã quá nhiều cay đắng và tràn đầy niềm đam mê với nghề nghiệp và
yêu thương cuộc sống. Tôi còn nhớ, sau khi về hưu nghệ sĩ Trần Hạnh không chịu
ngồi yên mà cùng với một số anh em nghệ sĩ khác thành lập nhóm kịch sân khấu nhỏ.
Đó là một mô hình sân khấu bắt kịp với nhu cầu thị trường. Người yêu sân khấu
được gặp lại những gương mặt thân quen mà họ từng yêu mến như Trần Hạnh, Lê
Mai, Dương Quảng, Trịnh Mai, Văn Hiệp…Nhiều người thật khó ngờ khi nghệ sĩ Trần
Hạnh lại là một trong những nghệ sĩ diễn kịch hài rất có duyên, và khai phá ra
loại hình kịch dạng “Đời cười” đầu
tiên.
Sau đó câu chuyện điện ảnh và truyền
hình đến với ông như một lẽ đương nhiên. Ông là một số ít nghệ sĩ có thiên bẩm
hóa thân nhân vật và gây ấn tượng sống động. Những dấu ấn của ông trên phim trường
có lẽ là thành quả mà ông đã từng gặt hái thành công bởi tài năng diễn tả chân
thực và sức tưởng tượng cao độ. Đó là vai Bí thư đảng ủy, trong phim “Làng nổi”; nhân vật ông Cẩn qua phim “Cuốn sổ ghi đời”; hoặc hình tượng Khiên,
phim “Người cầu may”; trong đó còn
có những vai hay khác như: Cụ Đồ, trong “Thời
xa vắng”; bố Lài trong “Tướng về hưu”…Nghĩa
là nếu tính số lượng vai diễn trong điện ảnh và truyển hình của nghệ sĩ Trần Hạnh
có thể tới cả trăm. Nhưng nổi lên là “Giải
Nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất” mà ông nhận được qua phim “Nước mắt đàn bà”, Liên hoan Phim VN lấn
thứ 11-năm 1996. Mười bốn năm sau, nhân kỷ niệm 1000 năm Thăng Long- Hà Nội,
nghệ sĩ Trần Hạnh còn được vinh danh trong hạng mục “Giải thưởng Cống hiến” qua một vai trong phim “Ngõ lỗ thủng” của đạo diễn Quốc Trọng.
Mới đây ông còn mất hút một thời gian,
xa cái ngõ nhỏ phố nhỏ của mình để đi đóng mấy phim liền. Đó là “Bão qua làng” của đạo diễn Lê Mạnh; “Ngoại tình” do đạo diễn Trọng Trinh dàn
dựng; và bộ phim “Cao hơn bầu trời”… Mấy phim này đang được chiếu trên truyền
hình, tạo nên một không khí sôi nổi trên phim trường, bởi tính thời sự nóng bỏng,
đang xảy ra trong đời sống. Nghệ sĩ Trần Hạnh trần tình, phim ảnh thời nay lợi
hại thật, việc mới xẩy ra diễn lại ngay, trái tim mình luôn luôn đập rộn ràng với
những khát khao được gửi gắm qua mỗi câu chuyện. Có đạo diễn nói về cái bản mặt
rất điện ảnh của Trần Hạnh là những nỗi khắc khoải cứ hiện lên mồn một, và rằng
mỗi nếp nhăn của ông tự nó kể chuyển và âu sầu với mọi nỗi đời sống động. Diễn
như không diễn chút nào. Ông là một tài năng thành công cả hai lĩnh vực sân khấu
và điện ảnh.
3-Mơ
mộng
Mới đây có dịp gặp ông tại cửa hàng
bán tạp hóa của cô con dâu, tôi hỏi về những dự án sắp tới, ông chỉ cười. Vẫn một
nụ cười rất Trần Hạnh ấy trên hàng trăm vai của phim ảnh hiện lên như còn ẩn dấu
một nét suy tư. Tôi thấy bâng khuâng sao đó nên ngồi bên ông. Chúng tôi lại im
lặng. Một nỗi im lặng thật cô đơn giữa chốn đông người. Ông ngập ngừng điều gì
đó rồi lại thôi.
Hình như có lần ông nói, ước mơ cuối
cùng là được nhận một vai “lệch chuẩn”
của mình. Một vai ông già khắc nghiệt hay tinh quái, hoặc kỳ dị trong đời. Khi
đó nụ cười sẽ hiểm độc, hằn học và vang lên từ sự tà tâm. Ông muốn thử thách cảm
xúc của mình. Sống thử một cuộc đời khác mình xem sao. Nhưng có lẽ chả bao giờ
có vai như vậy dành cho ông. Bởi lẽ, cả một đường đời dằng dặc truân chuyên,
ông đã dành trọn trái tim mình cho một mỹ cảm nhân sinh. Một tâm hồn chan chứa
tình yêu cuộc đời, hướng về cõi vô thường, với mọi đắng cay đã trải nghiệm.
Không ai dám giao một nhân vật thật kinh khủng cho ông. Bởi lẽ “Nụ cười Trần Hạnh” đã trở thành một
thương hiệu, luôn ấm áp và ẩn chứa nỗi niềm hiền triết trong cõi phiêu linh.
Box
“Nghệ sĩ ưu tú Trần Hạnh, sinh năm 1929 tại
ngõ Phát Lộc, phố Hàng Bạc, quận Hoàn Kiếm, Hà nội. Ông mồ côi cha từ nhỏ, và
phải đi làm thợ đường sắt từ rất sớm. Hai mươi ba tuổi ông lấy vợ và làm thợ
đóng giày ở ngõ phố Tràng Tiền. Ông vừa làm thợ vừa sinh hoạt đội kịch của CLB
Long Vân, cùng với các nghệ sĩ Doãn Hoàng Giang, Trọng Khôi, Thế Anh, Đoàn
Dũng… ở hồ Thuyền Quang, thuộc Thành đoàn Hà Nội.
Năm 1960, ông được tuyển về Đoàn kịch Hà
Nội và trở thành diễn viên chính. Nghệ sĩ Trần Hạnh được trao hai HCV cho vai
Nguyễn Trãi, trong vở “Lam Sơn tụ nghĩa”,
năm 1962; và vai Vũ Khiêm trong vở “Tiền
tuyến gọi”, năm 1970. Ông có hàng chục vai lớn nhỏ và có nhiều thành tích nổi
bật, và được Nhà nước trao tặng danh hiệu Nghệ sĩ ưu tú đợt đầu tiên
(1982-1984). Năm 1989 NSƯT Trần Hạnh về hưu theo chế độ.
25 năm sau đó, NSƯT Trần Hạnh trở thành
gương mặt thân quen qua hàng trăm tác phẩm điện ảnh và phim truyền hình. Ông là
một trong số nghệ sĩ có kỷ lục về số vai diễn nhiều nhất trên màn ảnh nhỏ. Khoảng
200 vai lớn nhỏ khác nhau và ông từng đoạt giải Diễn viên Nam xuất sắc nhất,
trong Liên hoan phim truyện, năm 1996; Cùng với đó là “Giải cống hiến” xuất sắc
năm 2010. Phim mới nhất mà NSƯT Trần Hạnh tham gia diễn xuất là “Bão qua làng”,
hiện đang công chiếu trên màn ảnh nhỏ kênh VTV1, năm 2014.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét